"...Khóc cười gì nghìn năm văn hiến để đôi khi cũng chạnh lòng trước ngưỡng của thời gian…". Hà Nội mùa này dịu dàng và trầm lắng hơn. Đi trong bầu không khí thoang thoảng để đằm mình vào mùa thu của những hàng cây bên đường, chợt thấy lòng ngơ ngác khi nhận ra đã có lác đác những bông hoa sữa chớm bung mình trên cành, lơ đễnh thả hương trong gió. Những chiếc lá lìa cành chao nghiêng phiêu du lần cuối trước khi ngủ yên trong đất, những con người sống giản dị mà bình yên, những câu chuyện thường ngày hay nỗi nhớ của kẻ xa quê…
Có lẽ, tất cả những điều đó không biết rằng chúng đã vô hình tạo lên khúc ngẫu hứng phố của Hà Nội. Chỉ khi đi hết những con đường Hà Nội mới thấy được trọn vẹn về nơi đây. Những con đường xanh, những con đường nên thơ, những con đường mang tên kỉ niệm, thấy những gì quanh co, thấy đông đúc chật trội rồi lại vắng vẻ im lìm, vui đấy mà buồn lắm đấy.
Đường Hà Nội xanh rất xanh, cái thứ màu xanh cứ rêu phong nga ngả khiến ta đi miên man mãi mà rồi không biết lòng đã gửi gì vào đó…
Hà Nội cứ xanh lơ nước Hồ Tây huyền diệu, xanh lơ tuổi trẻ, khao khát và tình yêu. Hà Nội vàng những ánh điện đêm, màu vàng huyễn hoặc mờ ảo bao dung trước những bước chân lang bạt. Hà Nội trắng sương đêm tần ngần cong cong mái đền Cổ Ngư thấp thoáng. Hà Nội nâu trầm phố cổ, những con lách, hẻm nhỏ ngoằn ngèo đường lượn đến rêu mốc cả vết xe qua. Hà Nội một sớm mai thức dậy gánh mùa thu ra phố, ngào ngạt hương hoa sữa, ngào ngạt tìm những điều bình dị không phải ai cũng hiểu. Khóc cười gì nghìn năm văn hiến để đôi khi cũng chạnh lòng trước ngưỡng cửa thời gian…
Về những mái chùa xưa xiêu xiêu cùng năm tháng .
Tháng năm buồn lệch xô ngói âm dương
Hà Nội cái gì cũng buồn, buồn thương đến thế mùa thu ơi!.
Những ngày ảm đạm, mưa làm rêu xanh càng thêm xanh rêu. Bước chân kẻ xa quê càng thêm lạc lõng giữa nườm nượp người xe vồn vã, làm sao giữ mình cho khỏi ngã? Giữ làm sao cho được nước mắt khỏi rơi? Đứng nơi đây nghe lòng hanh hao quá, thèm quá nỗi nhớ được trở về nơi miền quê nhỏ, thèm quá nỗi rời xa bon chen đô thị, thèm quá tiếng mẹ ơi…
Rồi chợt bắt gặp điều gì như là tuổi thơ đang đứng giữa phố đông người trơ trọi, có cây bàng sắp cuối thu vào đông chuyển lá. Lá bàng xanh sang đông sẽ thành màu đỏ, hồi nhỏ vẫn lấy ăn những quả bàng chín vàng ngọt lịm với tụi bạn còn hột bàng đem phơi khô, đập ra ăn nhân bùi bùi đến ngậy.. Bỗng dưng tha thiết muốn đứng dưới gốc bàng mà khóc cho qua hết nỗi cô đơn…
Hà Nội đẹp nhưng không phải lúc nào cũng nên thơ, ta nhận ra có những cái giá quá rẻ cho đi để nhận một điều hạnh ngộ. Lòng người đôi khi bạc bẽo khó lường nhưng cũng chính lòng người giúp đỡ cưu mang ta những ngày khốn khó. Đó mới là những gì đắt nhất của cuộc sống.
Cơ mà người ta vẫn nói đi qua những ngày mưa để thêm yêu những ngày nắng, đi qua nỗi buồn mới biết cách tận hưởng niềm vui. Ta có đi qua nắng mưa bụi trần mới có thể nhận ra Hà Nội lúc nào cũng vui, rủ nhau ra phố bia hơi vỉa hè.
Hà thành không chỉ nổi tiếng bởi hồ Gươm, đất Thăng Long làm nên lịch sử mà còn khiến những ai từng đến sống ở Hà Nội hay đã đi xa luôn nhớ tới là những quán cóc vỉa hè, những món ăn nghi ngút khói, nhưng nhiều hơn vẫn là những con người của cuộc sống hàng ngày bình dị, là bà quán mê câu chuyện nàng Kiều, là cô nàng mắt lúng liếng, đong đưa, là những chàng trai say suốt mùa yêu viết thơ tình rồi bỏ ngỏ... người bán hàng rong đi trên khắp các con đường thành phố...
Hà Nội vui! Một ngày ánh trong mắt ta cười và trái tim bừng lên nhựa sống, lại nhớ bạn bè rủ nhau xôm tụ xôn xao cả con đường, góc quán. Hà Nội đấy! Một chiều thu se lạnh cùng nhau sà vào quán ốc sì sụp, nói cười rộn rã để quên đi hết những mệt nhọc thường ngày, trong trẻo bên nhau. Để không là chiếc lá bàng đầu tiên – nhuộm đỏ trời đông một mình… giữa phố.
Sống càng lâu ở Hà Nội, lại càng cảm nhận được rõ hơn những niềm vui nỗi buồn không tên nơi thành phố này. Đôi khi những chát đắng chắt chiu từ những trải nghiệm, những nỗi đau và cám dỗ lại khiến ta lớn lao hơn trong cách nhìn, yêu và bao dung với cuộc sống, với Hà Nội.
Có những giá trị mà ta không thể đem ra dùng phép so sánh bằng để đặt chúng ngang nhau. Cuộc đời dài lắm, và đâu phải cuộc đời luôn êm đềm bằng phẳng.
Bởi thế hãy gắng gượng đứng lên cho dù Hà Nội có gì rất đau, người ta yêu dấu đi không trở về…
Những ngày vào đông vẫn mang trên mình sắc xanh nhưng là xanh xám, cái rét căm căm khiến những trái tim tất tả đi tìm một nơi ủ ấm. Dưới mái nhà bữa cơm sum họp gia đình vui vẻ, thân yêu. Ta ngỡ ngàng buông tất cả chạy ào đi tìm điều vô hình nào đó giữa nơi đây, hăng hắc mũi, ta cay xè chợt hiểu mẹ có còn đâu…
Hà Nội ơi, ta khóc ta cười còn cuộc đời trôi vội, chỉ đến khi sực tỉnh mới nhận ra những điều còn, mất nơi đây. Gom nhặt hết vào dệt thành tình yêu Hà Nội, gói trọn cả nỗi đau và những điều hạnh phúc đặt trong tim…
Hà Nội, tình yêu và vòng xoay cuộc sống xưa nay. Những điều bình dị hay những ồn ã bon chen, những lãng mạn hay mệt nhọc mưu sinh, chúng ta hay những con đường đều một phần làm nên Hà Nội, như chính dòng nhựa đang chảy trong mỗi thân cây, như dòng sông Hồng nặng đỏ phù sa cứ ngày thêm bồi đắp. Ta lún mình sâu hơn vào trong lòng Hà Nội và cảm nhận mọi điều….
Thu xin nghiêng mình, Hà Nội dáng kiêu sa…
DiaOcOnline.vn - Theo Vietnamnet
Ảnh: Internet
Hỗ trợ dịch vụ
Liên hệ phòng kinh doanhKẾT NỐI VỚI CHÚNG TÔI TẠI: