Quy hoạch một thành phố ngoài chuyện dự báo tương lai, đưa đời sống đô thị vào trật tự, quy củ còn cần một quy ước đô thị hay còn gọi là luật đô thị của mỗi vùng miền. Từ quy ước này tạo ra kịch bản phát triển, sự tuân thủ, chế tài đối với mọi thành phần trong đô thị, kể cả chính quyền.
Những ngôi nhà mới đang được xây ở quận Gò Vấp, TP.HCM không theo một quy chuẩn đồng bộ nào - Ảnh: Minh Đức |
UBND TP.HCM cấm xe thô sơ trên nhiều tuyến đường, cấm xe tải chạy vào ban ngày. Sở Giao thông vận tải cấm kinh doanh trên 115 đoạn, tuyến đường. Cảnh sát phòng cháy chữa cháy cấm kinh doanh nhà hàng đông người trên cao, cấm mở hội trường, nhà khách trên sân thượng. Bộ Xây dựng cấm mở văn phòng trong chung cư. Bộ Quốc phòng cấm xây cao ở một số vùng ảnh hưởng an toàn bay và tĩnh không của hệ thống pháo, cao xạ phòng không... Những điều trên thật ra là quy ước đô thị dưới dạng văn bản của một thành phố. |
Đây là vấn đề cấp thiết Tuổi Trẻ Cuối Tuần đã đặt ra một vấn đề rất cấp thiết. Tuy nhiên, tôi cho rằng đây không phải là vấn đề mới vì nhà siêu mỏng đã xuất hiện tại TP.HCM từ nhiều năm qua, ở nhiều tuyến đường. Khoảng năm năm trước, khi chuẩn bị mở rộng đường Nguyễn Văn Trỗi - Nam Kỳ Khởi Nghĩa, TP đã yêu cầu cơ quan chức năng phải thiết kế đô thị cho tuyến đường này nhưng khi có hướng dẫn thì phần lớn nhà dân đã xây xong. Tình trạng này đang lặp lại ở các tuyến đường mới mở khác như đại lộ Đông - Tây, đường Bình Lợi - Tân Sơn Nhất dù lãnh đạo TP đã yêu cầu các cơ quan quản lý quy hoạch phải làm thiết kế đô thị. Một vấn đề mang tính cấp thiết như vậy lại để quá lâu, nhiều năm qua chưa có sự chuyển biến. Không biết còn bao nhiêu tuyến đường mới mở sẽ tiếp tục phát sinh tình trạng này. Tôi đã thấy nhiều căn nhà hình hộp kỳ dị trên đại lộ Đông - Tây, một đại lộ lớn và đẹp. Tôi nghĩ các cơ quan quản lý phải tính ngay phương án khắc phục, chấp nhận tốn kém. Với các tuyến đường sắp mở, khu dân cư mới cần chuẩn bị thiết kế đô thị ngay từ bây giờ. Không nên để tình trạng giải quyết nơi này lại phát sinh ở nơi khác. Ông Đặng Văn Khoa (đại biểu HĐND TP.HCM) |
Thiết kế biên chỉnh trang
Vừa qua Hà Nội rất cương quyết với nhà siêu mỏng, siêu méo... TP.HCM phải mạnh dạn hơn với chuyện này. Kinh nghiệm ở Đà Nẵng cho thấy khi làm dự án, ngoài phần đất làm đường, cơ quan chức năng thu hồi sâu vào trong để sử dụng quỹ đất này làm biên chỉnh trang. Nhà nước sử dụng đất trong biên chỉnh trang này làm dự án, xây dựng các công trình, cao ốc hoặc đưa ra đấu giá để chủ đầu tư làm dự án, số tiền thu được bù vào khoản kinh phí đền bù giải tỏa, làm đường.
Ở TP.HCM giá đất cao hơn ở Đà Nẵng nên việc thực hiện biên chỉnh trang sẽ khó khăn hơn. Nhưng tùy điều kiện của từng dự án, có khi phải chấp nhận làm để khai thác được quỹ đất hai bên đường, đồng thời góp phần làm đẹp bộ mặt đô thị. Chuyện này phải tính toán ngay, nhất là những tuyến đường lớn, ở các cửa ngõ TP phải quan tâm nhiều đến việc chỉnh trang, thiết kế đô thị.
Để tồn tại hàng trăm căn nhà siêu mỏng kỳ dị như hiện nay là do các cơ quan quản lý nhà nước đã không tính toán, quản lý ngay từ đầu. Bây giờ xử lý khá tốn kém, thiệt hại cho người dân và cho cả Nhà nước.
Ông Phan Hùng Sanh (phường 2, quận 10, TP.HCM)
Đô thị ngột ngạt
Tôi nghĩ yếu tố con người và cộng đồng đã không được các nhà quản lý trong lĩnh vực xây dựng đô thị đề cao. Việc lấy ý kiến dân trước khi thực hiện một dự án chỉnh trang đô thị hay thay đổi quy hoạch, chức năng... cũng vậy, rất ít được coi trọng thực hiện. Trong khi chính dân mới là những người đầu tiên chịu tác động sâu sắc từ những méo mó, xô lệch và xấu xí mà quá trình đô thị hóa ồ ạt, thiếu kiểm soát và dự liệu gây ra; từ sự bất tiện trong đời sống thường nhật đến an toàn cư trú, sức khỏe, chưa nói đến quyền thụ hưởng hay những đòi hỏi tất yếu khác về diện mạo đẹp đẽ, đàng hoàng của một thành phố hiện đại.
Có bận khi mời tôi đến thăm căn nhà mới của mình, ông bạn đã phải chỉ dẫn tôi đi rất vòng vèo, qua những đoạn đường ngập nước cống và rác, sát cổng là một chùm cột điện. Ông bạn luôn miệng xin lỗi. Tôi cho rằng người phải nói lời xin lỗi chắc chắn không phải là ông bạn tôi.
Ông Mai Quốc Hà (quận 2, TP.HCM)
Giấc mơ khắc khoải
Tự bao giờ mà mỗi lần dừng xe trước cửa nhà, ta bỗng nhận ra niềm vui nhỏ xíu khi reo lên hoặc nghĩ thầm: “A! Thế là ta đã về được nhà, đã thoát những đường phố kẹt cứng, đã an toàn không va quẹt, không tai nạn giữa đường...”.
Tự bao giờ khi lưu thông ta bỗng có thói ngó... lên trời xem có đi qua chỗ đang xây cao ốc vài chục tầng với cái cần cẩu đeo khối bêtông hàng chục tấn lủng lẳng, lo âu liệu có rơi xuống đầu mình, con đường lúc nhúc người phía dưới?
Tự lúc nào ta không còn nhận ra những con đường nhỏ với hai hàng cây bóng mát từng có những biệt thự không được quá hai tầng lầu, yên tĩnh, êm đềm sau cánh cổng có bóng mát, đầy hoa tím của cây khế cổ thụ. Những con đường khi quy hoạch nó, những nhà kiến trúc đã tính toán tỷ lệ không gian, cảnh quan hài hòa đến tuyệt hảo. Con đường ấy nay trông như một hàm răng lởm chởm nhô ra thụt vào, cái cao lênh khênh sát cạnh cái thấp lè tè... Tự lúc nào?...
Tự lúc nào ta bỗng nhớ? Bởi ta từng có những con đường rợp mát bóng lá, những góc phố ngăn nắp. Tự lúc nào ta nhìn thành phố yêu mến của mình đang sống mỗi ngày bỗng trở thành gương mặt lạ, manh mún đến tội nghiệp?
Tự lúc nào ta mất đi sự điềm đạm, an nhiên bởi bao nhiêu nỗi lo âu, bất an: đi ngoài đường không bị điện cột đèn giật chết tươi, vào ATM rút tiền không bị giật chết đứng. Nhà đang xây bỗng sụp đè chết người... Tự lúc nào?...
Sống là an. An khang, an nhiên, an lành...
Sống là yên. Yên tâm.
Nhưng tự lúc nào ta chẳng còn muốn ra đường...
Sự căng thẳng thường trực, sự đối phó thường xuyên với những điều lẽ ra không còn phải đối phó hay tính toán.
Tự lúc nào giấc mơ phố thị từng có nay lại phải mơ mãi, mơ dài, mơ lâu, mơ đến lòng khắc khoải...!
Ông Đỗ Trung Quân
DiaOcOnline.vn - Theo Tuổi Trẻ