Theo Bộ luật dân sự, đối với tài sản mua bán mà pháp luật quy định phải đăng ký quyền sở hữu (như nhà đất) thì thời điểm chuyển quyền sở hữu được tính kể từ khi bên mua hoàn thành thủ tục đăng ký quyền sở hữu đối với tài sản đó.
Cùng quan điểm trên, Luật đất đai năm 2003 và nghị định hướng dẫn cũng cho rằng thời điểm chuyển quyền sử dụng đất là từ khi người nhận chuyển nhượng hoàn tất thủ tục đăng ký quyền sử dụng đất (thường gọi là đi đăng bộ nhà đất).
Như vậy, sau khi ký hợp đồng mua bán tại cơ quan công chứng chứng thực, người mua còn phải đi đăng bộ, tức là sang tên mình trên giấy chủ quyền thì mới chính thức được xem là chủ sở hữu của tài sản.
Chuyện luật này “chỏi” luật khác không hiếm. Nhiều quy định liên quan đến đầu tư, xây dựng giữa Luật nhà ở và Luật xây dựng cũng mâu thuẫn nhau. Chỉ nêu một ví dụ về thời gian bảo hành nhà ở, công trình: Luật nhà ở quy định thời gian bảo hành tối đa công trình tới 36 tháng, trong khi Luật xây dựng và các văn bản hướng dẫn chỉ quy định tối đa 24 tháng. |
Thực tế, muốn đi đăng bộ được, người mua, người bán phải hoàn thành nghĩa vụ thuế thu nhập và lệ phí trước bạ. Thông thường, thời gian kể từ khi ký hợp đồng mua bán đến lúc hoàn tất thủ tục sang tên nhanh nhất cũng trên mười ngày.
Trong khi đó, Luật nhà ở năm 2005 quy định: thời điểm chuyển quyền sở hữu nhà kể từ khi hợp đồng mua bán được công chứng chứng thực, nghĩa là sớm hơn nhiều so với quy định của Bộ luật dân sự.
Thời điểm chuyển quyền sở hữu đối với tài sản, nhất là nhà đất có ý nghĩa rất quan trọng. Đối với cơ quan thi hành án, trong việc kê biên tài sản để đảm bảo nghĩa vụ thi hành án, việc xác định chủ sở hữu nhà đất ở thời điểm kê biên là ai là rất cần thiết.
Theo cơ quan thi hành án, khi xác minh người phải thi hành án đứng tên nhà, đất thì cơ quan thi hành án ra quyết định kê biên để thi hành. Tuy vậy, khi kê biên lại phát hiện trước đó họ đã ký hợp đồng bán nhà cho người khác. Nếu căn cứ vào Luật dân sự, Luật đất đai thì nhà vẫn thuộc quyền sở hữu của người phải thi hành án, cơ quan thi hành án được quyền kê biên, phát mãi căn nhà để thi hành. Nhưng nếu theo Luật nhà ở thì nhà trên đã thuộc quyền sở hữu hợp pháp của người mua, cơ quan thi hành án không có quyền kê biên.
Do vậy, cơ quan thi hành án bị đặt vào thế khó: kê biên nhà thì người mua khiếu nại, không kê biên thì người được thi hành án cũng khiếu nại cho rằng cơ quan thi hành án để người có tài sản tẩu tán, không thi hành bản án.
Theo Luật ban hành văn bản quy phạm pháp luật, trong trường hợp các văn bản luật có mâu thuẫn sẽ áp dụng văn bản có giá trị cao hơn. Trường hợp các văn bản có giá trị ngang nhau thì áp dụng văn bản được ban hành sau. Dù vậy, trong thực tế vẫn có sự tranh cãi do quan điểm chưa thống nhất rằng liệu Bộ luật dân sự có được coi là cao hơn các luật khác hay không?
Về phía người dân, rõ ràng là chẳng ai hài lòng khi cùng là luật nhưng luật này “chỏi” luật kia, muốn giải quyết người dân phải tìm thêm một luật nữa (Luật ban hành văn bản quy phạm pháp luật). Có một nguyên tắc lẽ ra các nhà làm luật phải hết sức chú ý đó là tính thống nhất, dễ hiểu của pháp luật. Văn bản luật ra sau cần rà soát các quy định của văn bản trước đó để không mâu thuẫn.
Còn nếu thấy quy định của văn bản trước không phù hợp thì các nhà làm luật nên quy định luôn việc hủy bỏ trong văn bản ra sau. Luật có rõ ràng thì việc áp dụng mới minh bạch, mới không còn chuyện “được” lựa chọn văn bản luật để áp dụng theo hướng mình muốn, chuyện “ông nói gà, bà nói vịt” hay chuyện tranh cãi triền miên giữa các cơ quan chức năng.
DiaOcOnline.vn - Theo Tuổi Trẻ