Trăng quê

Cập nhật 27/02/2009 17:16

Quê tôi miền núi, khắp nơi trải rộng một màu xanh rợn ngợp. Và, không gian trong lành đến vô tịnh vô trần như trong miền cổ tích.

Những hạt nắng cuối ngày như không muốn tan đi, cứ lưu luyến trên các vòm cây tạo nên màu sắc huyền ảo đến lạ kỳ. Gió nhè nhẹ thoảng qua, mây lang thang lững lờ, con người dọn lòng chờ đón một đêm trăng miền sơn cước.


Trăng cao nguyên lên chậm hơn và không phải từ chân trời mà từ cuối rẫy cà phê bạt ngàn, xanh mướt. Ánh trăng trải dài màu trắng tinh khôi trên tán lá. Lá hân hoan nhảy múa cho trăng chạy lao xao, xô cả vào nhà và len nhẹ vào lòng người. Trăng nhô lên xua đi chút âm u của thời khắc giao thoa giữa ngày và đêm, đánh thức cao nguyên sống dậy một đêm trăng thanh bình tươi đẹp.

Trăng xua tan mệt nhọc ưu tư của một ngày lao động mỏi mệt. Đêm trăng sáng là niềm vui của mọi người thôn quê xứ tôi. Đêm xuống, cao nguyên trầm buồn u tịch. Ánh điện sáng lòa nhưng dường như nóng bức và không ngọt ngào như trăng. Bởi thế, người dân quê thích đắm mình trong trăng hơn ánh điện vô cảm vô hồn.


Trong sân trăng, các cụ ngồi bên tách trà ôn cố tri tân hay đàm đạo chuyện đời, chuyện đồng áng. Nhớ ngày đầu di dân, đêm nghe chim lợn kêu trên trời, tiếng mang tát đầu làng mà rợn người, đâu thanh bình yên ắng đến an lòng như bây giờ.

Đường trăng trong làng thêm náo nhiệt vui tươi bởi tiếng con trẻ ngập tràn. Những trò chơi trốn tìm, rước đèn dưới trăng như nhắc nhớ tuổi thơ ai đó đã qua đi và chợt mỉm cười nhớ một thời vụng dại. Những chàng trai mộc mạc, những thôn nữ chân tình cảm nhận trăng đang trải bâng khuâng theo ánh lụa xa gần khắp nẻo đường thôn ngõ xóm.


Bước trên đường quê quen thuộc dưới trăng ngỡ đang trôi trong cung nhạc tình quê dịu êm. Trăng xô nghiêng đôi lời tình tự lại gần nhau, trăng chứng kiến tình yêu quê mùa bền vững và trăng đi cùng trai gái quê đến bờ hạnh phúc tương lai. Trăng quê như người bạn thanh lịch thủy chung.

Trăng mang hạnh phúc đến cho con người và trăng đi vào đời sống con người như một phần trong máu thịt, hơi thở của dân quê tôi. Khi niềm vui với ánh trăng lắng xuống, con người tạm xa ánh trăng thân quen để về với nơi chốn nghỉ ngơi cho một ngày lao động mới.


Vầng trăng như buồn hơn. Trăng cô đơn vội khuất cuối non đoài chờ đêm nào lại đến. Những đứa con xa quê có được phút thanh thản giữa cuộc sống sôi động bon chen, trăng trở thành khung trời kỷ niệm bình yên để nhớ về, để ao ước được tắm mình trong ánh trănh thanh bình quê cũ. Như một điều tự nhiên, mỗi người sinh ra ở thôn quê đã có một người bạn trăng thân thiết trọn đời.

DiaOcOnline.vn - Theo bloger xomngheoxoxac