Nhớ phố cổ Hội An

Cập nhật 18/06/2009 10:30

Chiều nay, bất chợt rơi ra từ đâu đó mấy tấm hình chụp trong chuyến du lịch về Quảng Nam, chạnh lòng bâng khuâng nhớ phố cổ Hội An da diết! Ba ngày ngắn ngủi gắn bó với Hội An - không biết đã đủ để gọi tên thành tình yêu và nỗi nhớ không nhỉ?

 



Phố cổ. Ảnh: Thu Huệ.


Chỉ biết khi xe lăn bánh rời khỏi Hội An, là biết mình đã trót để hồn “dan díu” với phố cổ yêu thương; biết rồi đây lòng sẽ nhớ sẽ thương, hoài niệm về phố cổ như một người bạn tình thoáng qua trong đời mà những dấu yêu mãi còn đọng lại trên môi vị tình nồng ấm...

Nhớ từng con phố dài với những ngôi nhà gỗ cổ xưa hình ống mang nét chạm trổ tinh vi đã tồn tại từ hơn ba trăm vòng quay xuân hạ thu đông, xuyên suốt từ phố nọ sang phố kia với sắc nâu thâm trầm của những mái ngói ngày đêm hát thầm về mưa nắng thời gian.

Quá khứ chập chờn thơm hương vương lên cái cảm giác của sự bình yên như đi trong một thế giới biệt lập với những ồn ào và bụi bặm của động cơ, những biển hiệu quảng cáo dọc ngang của chốn phồn hoa mang tên Hà Nội mà ta đã sống.

 



Bâng khuâng ngõ nhỏ... Ảnh: Thu Huệ.


Chỉ còn lại sự lắng đọng mang tên cảm nhận trong buổi chiều yên ả thong dong đạp xe qua từng con phố nhỏ, khám phá những nét dịu dàng, đằm thắm và tinh tế của đất và người Hội An… Trải dài theo bước chân ta qua trên từng con phố là những bản nhạc không lời du dương vang lên không dứt, như một dòng chảy êm đềm ru thành những ký ức ám ảnh khi xa.

 



Cafe ở Hội An. Ảnh: Thu Huệ.


Nhớ khung cảnh và ánh sáng mờ ảo của những chiếc đèn lồng đung đưa trong gió bình yên - một vẻ đẹp huyền ảo, lãng mạn và sâu lắng thắp lên trong lòng người những cảm xúc thần tiên...

Mỗi chiếc đèn lồng mang một vẻ dễ thương và ấn tượng khác nhau: Những chiếc đèn hình tròn gợi cảm giác ấm cúng của sự sum vầy; đèn quả trám hoặc đèn ống dài kiểu Nhật Bản gợi sự bay bổng của những giấc mơ, đèn trụ vuông, đèn lục lăng theo phong cách Trung Hoa gợi nhiều đến sự bao bọc của yêu thương...

Tất cả đủ kích cỡ, màu sắc, chủng loại lơ lửng treo dưới mái hiên tạo thành một thế giới lung linh của những ân tình sâu lắng, thắp trong nhau ánh sáng của nụ cười đôn hậu và ánh mắt trìu mến chan chứa yêu thương chưa vương những nỗi muộn phiền và mỏi mệt.

 



Khách Tây hút thuốc lào trên vỉa hè. Ảnh: Thu Huệ.


Nhớ cái cảm giác lành lạnh khi chiều giăng sương trên dòng sông Hoài, nửa như dỗi hờn thổn thức, nửa như muốn ôm ấp gót chân lữ khách cùng giọng ca bài chòi đâu đó vẳng lên từ những con thuyền biết kể chuyện cổ tích về dòng sông… Em gái nhỏ môi hồng mắt sáng trong ráng chiều hiu hắt đổ bóng xuống lòng ta thoáng mê đắm bâng quơ.

Rồi dưới ánh trăng đêm, bên chén rượu nồng em kể cho ta nghe về những đêm hoa đăng không có ánh đèn đường, đèn neon - chỉ ánh sáng đèn lồng ngập tràn phố Hội nghe những “thi huynh”, “thi muội” trong các câu lạc bộ thơ như Hoài Phố, Sông Tranh, Trường Giang… gửi tặng cho nhau những vần điệu của ân tình ngọt ngào, trong sáng của tình yêu lứa đôi lứa, của những tâm hồn đồng điệu - dù tuổi tác đang trôi về phía xế chiều.

Phải rồi! Ta đã đọc được ở đâu đó, rằng Quảng Nam là vùng đất của thi ca với mạch nguồn tươi mát chảy từ phố Hội - sông Hoài...

 



Sông Hoài. Ảnh: Lương Đình Khoa.


Phút giây chia tay để về với Hà Nội là lúc ta biết hồn mình từ đấy sẽ nhuốm đầy lưu luyến và nhớ thương. Những con đường hẹp chạy ngang dọc tạo thành các ô vuông kiểu bàn cờ; những quán café nhỏ xinh thơm nồng tình người chân chất đến lạ kỳ, không gian thân mật và ấm cúng của những gallery; những món ăn phong vị xứ Quảng như bánh Bo, bánh Vạc, Cao lầu, rồi những bản nhạc không lời thấm đẫm hồn người...

Tất cả dẫu đã lùi xa sau lưng cả hàng nghìn kilomet, dẫu có lúc đã lẫn vào đâu đó cái guồng quay sôi động của chốn Hà Thành phồn hoa - nhưng vẫn luôn ấm nóng thiết tha; vẫn mãi vẹn nguyên cảm giác bình yên trong một vòm trời cách biệt với sự phô pha mà ăm ắp những ân tình đằm thắm đến tinh khôi.

 



Một căn nhà phố cổ. Ảnh: Lương Đình Khoa.


Không quá trang nghiêm như Cố Ðô Huế, không quá sôi động như chợ Lớn, nét cổ kính nơi đây mang một vẻ thuần khiết, thu hút những tâm hồn lãng mạn của những ngày xa xưa… Có ai đó đã nói về Hội An như vậy. Còn với tôi, phố Hội bình dị tựa bông hoa trầm lặng mà nhiều mê đắm giữa thời gian, vương hương vào tháng năm, vào lòng người - dẫu chỉ một lần ghé chân...

Gửi về phố cổ những yêu thương và ước mong một ngày gặp lại, để tắm trên sống nước sông Hoài, thấy lòng tươi mát như đang uống đầy mạch nguồn của mùa xuân...

 

DiaOcOnline.vn - Theo Tuổi Trẻ