Hè. Thèm ngắm hoa phượng.
Còn nhớ hồi nhỏ, cứ mỗi hè đến lại cùng mấy đứa em hoặc bạn bè ra sân trường nhặt hoa chơi đá gà. Hồi đó tôi không thích ép hoa vào sổ sách, vì thấy nó... sến. Mà cũng sến thật.
Hồi đó trường tôi nhỏ, cũ kĩ như trường làng. Nhưng đó là ngôi trường để lại cho tôi ấn tượng sâu đậm nhất, "chất" nhất. Bây giờ các em khóa sau được học trường mới xây lại, nền gạch bóng loáng, sơn phết phẳng mịn, mọi thứ đều rất hoàn hảo... Có thể đó là một trong những ngôi trường tiểu học tốt và hiện đại nhất Biên Hòa bây giờ, nhưng tôi vẫn tiếc một điều gì đó cho các em ấy...
Vì một lẽ nào đó, các em đã vô tình bị lấy đi sự hồn nhiên mà tuổi thơ lẽ ra phải có (một chút thôi nhé, theo tôi là thế). Những lớp học cao tầng, gạch xây vô hồn, sân trường vắng bóng phượng đỏ mỗi hè về...
Mỗi mùa hè về, màu phượng đỏ lại khiến bao thế hệ học trò nao nao. Ảnh: Hoàng Hà. |
Trường cũ của tôi khi xưa rải đá mi, ổ gà ổ vịt trên sân chẳng thiếu gì. Lớp học rất nhỏ, bảng đen phấn trắng, có những ô cửa sổ nhìn ra bụi chuối ngoài bờ rào, căng tin với đủ các loại kẹo xanh đỏ tím vàng... Mỗi giờ ra chơi, tôi tranh thủ ra mua cái thứ kẹo gì đó, miễn là có đính kèm với một cái... chảo nhỏ bằng nhựa hay một con thú ngố nào đó chẳng hạn. Tôi sẽ mang về làm quà cho em. Hồi ấy các viên kẹo người ta hay làm và bán kèm như thế để... câu khách. Sau đó thì chơi nhảy dây, chơi lò cò, ô ăn quan... Tiếp theo là màn ẩm thực. Tôi và lũ bạn thân hay ra ngoài đường ăn gỏi đu đủ, me chua... ngày nào cũng ăn mà không thấy chán. Hồi ấy 1.000 đồng, 2.000 đồng là cả một gia tài. Dĩ nhiên phải giấu mẹ ăn, vì mẹ sợ ăn mấy cái linh tinh đó bị đau bụng.
Tôi đã giấu mẹ suốt 5 năm học tiểu học để ăn quà vặt thế đó. Một góc nhỏ không thể nào quên là cây bàng già trước cửa phòng thầy hiệu trưởng. Mỗi giờ ra chơi, cả đám lớp hay ra đó ngồi, leo trèo hết cành này cành kia, chỗ đó có bao nhiêu kỉ niệm... Rồi cả chỗ hay chơi trước cái kho cũ nữa, đó là nơi lần đầu tiên có người tỏ tình với tôi bằng một cây bút chì. Năm đó tôi lớp 4.
Cứ tháng 5 là gần nghỉ hè, học hành cũng rảnh rang. Độ ấy là mùa mưa. Sân trường có mấy vũng nước mưa đọng lại. Đó là cả một niềm đam mê thuở nhỏ: xếp thuyền giấy thả trôi, thi thố coi thuyền ai lâu chìm ngỉm hơn.
Nhớ cả cái thư viện cũ kĩ, sách mốc meo, chỉ có vài quyển sách truyện. Nhỏ và tối. Thế nên mỗi lần chui vào đó cũng đã là một kì tích, chứ đừng nói gì tới việc có vớ được quyển nào đọc hay không. Sách toàn mạng nhện, nhưng đối với những đứa học trò nghèo, mấy năm chỉ giáp mặt với sách giáo khoa, thì tủ sách bé của cái thư viện ấy lại là cả một thế giới... Sau này vào học ở trường lớn, cảm giác lần đầu tiên đọc truyện trong thư viện cũ vẫn còn bên tôi, không gì thay thế được.
Và những đùa nghịch con nít, khi mà mỗi làn xếp hàng vào lớp, "ai đó" giật tóc, "ai đó" cố tình như là "vô tình" để được đứng gần, ai đó đứng dưới cổ vũ khi tôi thi thể dục, "ai đó" mua cho mấy cục kẹo...
Có những thứ giản dị biết bao.
Bây giờ có lẽ các em sẽ không được chơi thả thuyền giấy nữa. Sân trường phẳng, mưa thì chỉ ướt. Vô tình cuốn đi cả tuổi thơ, có lẽ nó cũng sẽ phẳng theo như sân trường kia... Liệu có còn gì đẹp trong kí ức các em? Các em có khao khát màu phượng đỏ, có thèm một lần được thả thuyền giấy, được leo lên gốc bàng già, được tận hưởng cái không gian bé nhỏ nhưng thân thuộc và ấm áp hơn ngôi trường cao tầng? Hay phải chăng trong em chỉ là những bộ phim siêu nhân, robot, chỉ là những bài học cứng nhắc trong sách giáo khoa? Tôi nghĩ thế khi nhìn thằng em họ của tôi, học lớp 1. Nó không có cái may mắn như tôi, mỗi giờ ra chơi không chỉ thơ thẩn trên sân trường mà tôi còn có cả một thế giới để khám phá trong cái ngôi trường nhỏ bé ấy...
Bây giờ tôi đã 17. Đã mặc áo dài. Đã đi qua cái thời chạy đuổi đánh mấy đứa con trai khắp sân trường. Lơ đãng tìm kiếm màu phượng đỏ.
Thèm... nhìn thấy nụ cười trong vắt của ai đó bên cành phượng đỏ.
Tôi tự hỏi tại sao bây giờ mọi người cứ xây thật nhiều trường học mà lại quên mất một thứ rất quan trọng... một thứ có thể nuôi dưỡng tâm hồn học trò những năm tháng đến trường... đó là cây phượng. Để rồi khi lục tìm lại trong kí ức những mùa hè, những giây phút chia xa trường lớp, thấy trống vắng một màu đỏ...
Để rồi hè cứ đến mà ta không biết... thầm lặng... Ta không bị giật mình đánh thức bởi một sắc đỏ phượng rơi...
Sau này, có còn ai nhặt cánh phượng rơi?
Chỉ là tìm lại một thoáng kí ức...
Tôi nhớ mùa hè năm ngoái về quê. Quê tôi, những con đường không chỉ ngập tràn màu hoa phượng mà còn rực rỡ sắc tím bằng lăng. Yêu lắm những con đường quê tôi... Nói đến đây, tôi lại thấy nhớ lắm quê hương, biển xanh, nắng vàng, cát trắng, phượng vĩ đỏ... cả một mùa hè cháy trong tim.
DiaOcOnline.vn - Theo website Thế Hệ Trẻ
Ảnh: Internet