Màu ký ức tháng Năm

Cập nhật 30/05/2010 08:10

Phượng nở cháy trời mùa hạ. Bằng lăng tím ngắt đến nao lòng. Tháng Năm nắng, tháng Năm mưa, tháng Năm ùa về đánh thức tuổi thơ. Mối tình đầu tuổi học trò trong trắng ngây thơ. Những trò chơi vụng dại đã trôi về miền cổ tích. Để mỗi hạ về lại chợt nhói trong tim.


Vào hạ, cái nắng vàng tươi óng ánh như trải thảm trên mặt đất, tạo dáng vẻ quý phái cho muôn loài. Gió đưa mùi hương ngọt ngào quyến rũ từ những vườn trái cây chín như rắc mật làm cho lòng người ngây ngất say. Mơ màng một thuở xa xưa trong kí ức.

“Tu hú kêu. Tu hú kêu. Hoa gạo đỏ, hoa phượng nở, đầy ước mơ hy vọng…”. Câu hát mùa hè của tuổi thơ rộn ràng gieo vào nỗi nhớ khi xưa ta bé. Ngày ngày đến trường với bảng đen phấn trắng. Mùa thi, những trò chơi hồn nhiên khuấy động cả một thời niên thiếu, mối tình ngây thơ trong trắng của tuổi thơ đã đi vào quá khứ, rơi vào miền cổ tích. Để mỗi khi nhìn nắng, có một chút gì nhoi nhói trong tim.

Vào hạ, những cơn mưa đầu mùa như một trò chơi của các vị thần muốn thử thách trần gian, tiếp đón các vị sứ giả của giông bão… Những giọt mưa khi to khi nhỏ, lúc nhẹ nhàng rớt xuống đủ dịu đi màu vàng chói chang của nắng, lúc sầm sập đổ ập một cách phũ phàng không kịp cho nắng trốn chạy. Mưa gieo vào một góc kín trong tim ai những nỗi niềm sâu lắng.

Và mưa khơi dậy những kỷ niệm một thời nồng nàn. Lặng lẽ qua màn mưa, bóng dáng người xưa như thấp thoáng, ẩn hiện, chợt xa chợt gần, như vừa e ấp bên nhau. Bỗng chớp mắt người ngọc đã tan theo mưa trôi mãi phương nào, để lại cảm giác nuối tiếc, nghẹn ngào. Mưa hay nước mắt của trời ướt đẫm những tâm hồn, để rơi trên những trang thơ của thi nhân. Mưa là nàng thơ của ký ức.

Tháng Năm nắng!

Tháng Năm mưa…

Và mùa nắng tháng Năm luôn là khoảnh khắc đẹp của những giấc mơ. Mơ về quá khứ. Mơ về tương lai – mơ trở lại tuổi thơ và mơ một tình yêu mãi mãi.


Như đốm lửa đỏ hồng e ấp núp sau những mắt lá xanh, những nụ hoa phượng chợt bùng cháy từng vệt đỏ rực trong cái nắng óng vàng. Phượng cũng thật lạ, như để cháy đỏ hơn trong nắng, những cành phượng thưa lá hẳn, chỉ lác đác màu xanh, dồn hết nhựa sống nhuộm sắc thắm cho hoa hạ. Và màu đỏ của hoa hun đốt nỗi nhớ của tôi về em.

Tôi gặp em vào một ngày giữa hạ, giống như một bức họa tuyệt đẹp đến ngẩn ngơ mắt nhìn. Trong óng ánh nắng vàng, màu đỏ rực của hoa phượng in sắc thắm trên nền trời xanh biếc, và em dịu dàng tinh khiết như chồi non trong sắc màu hoa hạ.

“Dưới màu hoa như lửa cháy khát khao
Anh nắm tay em bước dọc con đường vắng
Chỉ có tiếng ve sôi chẳng cho trưa hè yên tĩnh
Chẳng chịu cho lòng ta yên…”
(Trích “Thời hoa đỏ” - Thanh Tùng)

Yên làm sao khi em đã đánh thức những kí ức của một thời xa xưa với kỷ niệm ríu rít tuổi học trò, cặp mắt lo âu hồi hộp những mùa thi. Là môi cười tuổi trẻ, là cái bồi hồi ngày giã từ tuổi thơ khi chập chững bước vào đời.

Yên làm sao khi em khuấy động bao điều tưởng chừng đã ngủ yên trong tôi, đã đánh đắm hồn tôi giữa biển đỏ hoa hạ. Màu đỏ của phượng, môi gọi nồng nàn, đắm say như chất men rạo rực nghiêng ngả mùa hoa.


Yên làm sao khi bên em, tôi đã trở về với những năm tháng trẻ trung đầy khát khao khám phá những miền xa, mà mỗi lần đi đều mang nỗi nhớ hoa phượng, để vấn vương một mối tình, mối tình đầu vụng dại.

Yên làm sao, khi hàng vạn cánh hoa phượng tung bay trong gió, rơi xuống phủ một màu đỏ hồng trên môi, má em, và em sóng sánh ánh nhìn với nụ cười thắm sắc hoa, làm xao động trái tim tôi.

Tôi đặt tên em: Hoa Hạ. Và màu phượng cháy, trời xanh. Nắng vàng luôn đốt tôi trong hồi ức những ngày xưa.

Hạ cháy. Càng làm rực lên với màu đỏ hoa phượng trong nắng vàng, dọc các con đường lớn nhỏ, phố cứ chói chang, xốn xang mắt nhìn màu của lửa… Cái cảm giác nóng bức, ngột ngạt, bừng bừng chợt dịu đi đến thảng thốt, cả một dòng tím dài theo con phố, thầm tỏa ra sức hút mãnh liệt, giảm đi màu vàng rực của nắng, sắc đỏ cháy lòng của hoa phượng.

Ai đã mang hoa bằng lăng vào phố, để pha sắc tuyệt diệu tháng Năm? Những chùm hoa tím dịu dàng nhuộm hết cả con phố. Phố tím. Và em, hồn thơ mang sắc tím của tôi.

Bé nhỏ, tinh khôi, thánh thiện, như lẫn vào màu tím, như từ trong màu tím của hoa bước ra, em đi bên tôi trong bình yên phố dưới hàng bằng lăng đang mùa hoa. Từng mảng hoa tím biếc trên cây, như nhạt màu hơn dưới nắng, mỏng manh, chấp chới trong gió, tung thả từng cánh rơi xuống thành một thảm hoa tím mềm dọc hè phố làm e dè những bước chân…


Trong bồng bềnh sắc tím bằng lăng, trong ảo huyền lung linh những cánh hoa tím bay nhẹ vương nắng, vương gió, mắt em chìm vào tôi, màu mắt nâu pha ánh tím ngợp một cảm xúc khó gọi tên, cứ vời vợi, thẳm sâu, như muốn níu giữ một điều gì tha thiết, nồng nàn vô cùng…

Giữa bao con phố cháy màu phượng đỏ, phố tím bằng lăng chen vào như một nét duyên thầm, kín đáo, dịu nhẹ. Bao ưu phiền, âu lo như được lắng lại, tan biến trong sắc tím, chỉ lưu lại một chút lãng đãng nhớ về những kỷ niệm thơ mộng xưa… Tôi và em lãng quên thời gian trong mê hoặc, lay động của màu tím, phố dài mãi bước chân. Tôi không muốn xa màu tím dịu êm… Những cánh hoa tím mỏng, nhẹ cứ chập chờn ẩn hiện suốt giấc mơ về những ngày xa ấy…

DiaOcOnline.vn - Theo Vietnamnet
Ảnh: Internet