Độc thoại phố

Cập nhật 06/06/2010 08:45

Bất chợt nắng, bất chợt mưa, bất chợt lạnh. Cái se lạnh giữa mùa hạ không làm ta run lên bần bật, chỉ khiến hơi rùng mình khi một cơn gió thoảng qua...

Mọi thứ còn dường như ngái ngủ sau mấy ngày mưa. Im ắng, bình thản đến lạ kì.

Bước ra con đường quen thuộc, con đường vắng, chỉ có những tán bằng lăng bên đường dịu dàng khoe sắc tím. Cũng thật lạ, cả con phố chỉ toàn bằng lăng trải dài hai vạt. Ta chợt bồi hồi: Ừ hè đã sang từ bao giờ...


Một con nắng bất chợt ùa về làm bừng sáng cái không gian chỉ mang hai màu xám - tím. Nhưng cũng chỉ trong một tích tắc như sau một cú click chuột, nó biến mất. Mọi thứ lại trở về trạng thái hai màu: xám - tím. Ta mỉm cười: như trò ú tim...

Một vài cô cậu học sinh lao xao xuất hiện, í ới bên mấy gốc bằng lăng. Một vài cành được xếp gọn vào chiếc giỏ xe rồi họ cũng đi. Ánh mắt hồn nhiên, nụ cười hồn nhiên... còn đọng lại trên con phố. Con phố mang hai màu xám - tím.

Ta thích nắng!

Nắng sẽ làm hắt lên cái màu tím dìu dịu kia, hòa lẫn vào cái không gian vàng sóng sánh của nắng, vào cái hương nồng nồng của hơi nước bốc lên từ mặt đường...


Và nắng, lại bất chợt ùa về, đỏng đảnh như một cô gái. Len lỏi vào từng kẽ lá, xuyên qua những cánh bằng lăng mỏng manh. Không gian không còn là hai màu xám - tím nữa.

Nắng chạy dọc khắp phố, mơn man trên cánh tay của người bán hàng rong. Nắng ập vào em tạo thành một chiếc bóng ngắn tũn trên hè phố. Đưa tay đón, nắng nhảy nhót, chạy thành một vệt dài hết cuối con đường... rồi lại biến mất. Phố trở về với hai màu xám - tím.

Cả con đường tím cứ bồng bềnh giữa những cái bất chợt...

Những con nắng bất chợt chạy ngang qua... biến mất... như trò ú tim.

Phố đang cất lên bản nhạc với những tiết tấu, khi sâu lắng trong sắc tím dịu dàng, khi réo rắt, vút cao như vạt nắng tinh nghịch rồi trở về đều đều... trầm... một cách vô vị.

Ta cũng như đang cùng phố độc thoại trong cái ngăn ngắt của hai màu xám - tím, trong cái nhàn nhạt khó tả, trong cái trò ú tim của những vạt nắng và trong cả trò ú tim mà ai đó đang đặt ta vào.


Ta thả mình trong lòng phố, nghe khe khẽ những nụ bằng lăng rì rầm háo hức chờ bung ra. Nghe tiếng thở dài trong sâu thẳm phố. Nghe tiếng cười giòn tan xa vời của nắng.

Tất cả hoà quyện, vừa giống một trò chơi, vừa là sự độc thoại - sự độc thoại của phố trong một ngày mang hai màu xám - tím.

DiaOcOnline.vn - Theo Machi blog