“Không nước nào kinh doanh bất động sản dễ như Việt Nam', “buôn gì lãi bằng bất động sản”, rồi cuối cùng là “hãy để bất động sản chết, rơi tự do”… là những phát biểu thể hiện một chuỗi đời sống ngắn của bất động sản tại Việt Nam trong thời gian qua.
“Không nước nào kinh doanh bất động sản dễ như Việt Nam', “buôn gì lãi bằng bất động sản”, rồi cuối cùng là “hãy để bất động sản chết, rơi tự do”… là những phát biểu thể hiện một chuỗi đời sống ngắn của bất động sản tại Việt Nam trong thời gian qua.
Không nước nào kinh doanh BĐS dễ như ở Việt Nam
Mới đây, phát biểu tại buổi giám sát của đoàn đại biểu Quốc hội TP HCM về tình hình thực hiện Luật kinh doanh bất động sản và Luật nhà ở trên địa bàn thành phố,TS Trần Du Lịch phân tích, điều kiện kinh doanh địa ốc ở Việt Nam quá dễ và đang có 4-5 nghìn công ty cùng hoạt động trên thị trường này.
"Điều kiện kinh doanh quá dễ dãi nên mới có chuyện nhà nhà kinh doanh. Có lẽ trên thế giới không có nước nào kinh doanh bất động sản dễ như Việt Nam", TS Trần Du Lịch nói.
Theo ông Lịch, đây là một loại hình kinh doanh đặc biệt. Bí quyết kinh doanh bất động sản gói gọn trong 2 điều, thứ nhất là chọn địa điểm đúng và thứ hai là biết sử dụng đồng tiền của người khác để đầu tư.
"Yếu tố thứ hai được ràng buộc bởi sự quản lý của Nhà nước có chặt chẽ về năng lực tài chính hay không. Nếu không, người ta sẽ tận dụng điều này để gây thiệt hại cho khách hàng là đối tượng yếu thế", ông Lịch phân tích.
Có lẽ cũng chính vì sự “dễ dãi” để rồi có một thời nhiều người đã phải thốt lên “Buôn gì lãi bằng bất động sản”.
Có một thời chưa nhìn thấy móng nhà, các "ông chủ" đã bán hết nhẵn căn hộ từ trên giấy |
Diễn viên hài Quang Thắng: Đi diễn 20 năm không mua nổi tấc đất Hà Nội
Tiền mua nhà mình gom góp được bao nhiêu giá nhà đã lên gấp mấy lần. Ra đường toàn người khôn, ai cũng bo bo cho mình. Đời diễn chúng tôi nghèo lắm. Ai cũng nghèo, cứ nhìn cụ Văn Hiệp thì biết. Những lúc ông sống không ai quan tâm. Bây giờ lại góp tiền cho ông Trần Hạnh, tôi thấy chả ra làm sao.
Người ta đang sống bình thường, đâu cần thương hại. Tại sao không tạo điều kiện cho người ta làm việc. Nghệ sĩ họ sống tình cảm, vì thế họ rất mong manh, dễ vỡ, dễ tổn thương. Thế nên đừng thương hại họ, hãy ghi nhận sự đóng góp của họ một cách công tâm.
Mình sắp già rồi, sức khỏe cũng cảm thấy yếu dần, không đi show mãi được. Trong khi tôi là trụ cột của gia đình. Tôi đi diễn hơn 10 năm ở Hà Nội vẫn phải ăn nhờ ở đậu. Nhiều hôm lang thang giữa phố Hà Nội một mình, thấy mình sao lẻ loi, cô độc.