Nhà ở ngay sát nghĩa địa. Không có nước sạch, nước sinh hoạt là nước giếng khơi có váng màu vàng, tanh hôi. Nhưng họ vẫn phải sống. Có người đã chịu cảnh đó trên 20 năm nay...
Nhà ở ngay sát nghĩa địa. Không có nước sạch, nước sinh hoạt là nước giếng khơi có váng màu vàng, tanh hôi. Nhưng họ vẫn phải sống. Có người đã chịu cảnh đó trên 20 năm nay. Đó là thực trạng ở xóm Tân Sinh, xã Thống Nhất, TP Hòa Bình, tỉnh Hòa Bình.
Mộ lấn nhà dân
Dẫn chúng tôi ra vườn, ông Trần Trọng Nghĩa chỉ cho tôi những ngôi mộ san sát nhau cách nhà ông đang ở chỉ khoảng 50m. Ông bơm nước giếng lên rồi đưa cho chúng tôi ngửi. Nước tuy trong nhưng vẫn thoang thoảng mùi ngái ngái tanh.
Ông cho biết, mùa này còn đỡ, chứ vào mùa khô nước càng tanh hơn. Ngoài ô nhiễm nguồn nước thì gia đình ông thường xuyên phải chịu cảnh nghe tiếng than khóc, tiếng kèn trống...
Nước giếng nhà ông Trần Trọng Nghĩa ở xóm Tân Sinh bị ô nhiễm do cách nghĩa địa chỉ có chừng 50m
Ông Lê Mạnh Lung, năm nay đã 73 tuổi, là một trong những người đầu tiên sống ở đây. Trước năm 1975, ông giải ngũ về công tác tại thị xã Hòa Bình, rồi về đây để an cư. Năm 1986, do nghĩa địa trung tâm thị xã Hòa Bình ở tổ 10, phường Chăm Mát quá chật hẹp nên thị xã đã quy hoạch nơi đây làm nghĩa địa mới.
Do không có quy hoạch chi tiết từ đầu nên việc chôn cất người chết không theo một trật tự nào. Ai xin được chỗ đất nào thì chôn chỗ đó. Nhiều ngôi mộ còn được chôn sát đường đi vào nhà người dân. Hiện tại trên đồi là nghĩa địa, bên dưới là vườn và nhà của ông Lung. Ngôi mộ gần nhất bây giờ cách nhà ông đang ở khoảng 30m.
Ông Lung cho biết, vào dịp cuối năm, nhiều gia đình tiến hành bốc mộ cho người thân. Công việc đó thường tiến hành vào ban đêm và lúc trời gần sáng, là lúc gia đình ông đang có giấc ngủ ngon nhất. “Và hầu như ngày nào gia đình tôi cũng phải chứng kiến cảnh đó. Có đêm 2-3 đám bốc mộ thì gia đình tôi phải “nếm” đủ”.
Chưa kể, khi bốc mộ, nhiều vật dụng chôn cùng người chết không được xử lý mà vứt bừa bãi ở mặt đất, mưa xuống trôi khắp vườn, có khi vào tận sân nhà.
Nhiều năm nay, ông Lung đã làm đề nghị được di chuyển ra khỏi nơi đây nhưng cả xã và chính quyền TP. Hòa Bình vẫn không có hồi âm. Trong khi đó, gia đình ông đã phải bỏ đi 2 cái giếng nước. Nước giếng ở đây đào lên đều có màu vàng và mùi tanh nên không ai dám dùng. Ông đã phải vay hơn 13 triệu đồng để đầu tư ống nước sạch từ trại giam Hòa Bình sang.
Khổ nỗi, ở trong nghĩa địa, bán nhà cũng không ai mua mà tiền mua đất để chuyển chỗ ở mới thì không có. Giờ đây, ông chỉ mong mảnh đất của nhà ông bị “dính” quy hoạch, để được đền bù di chuyển đi nơi khác.
Trước năm 1975, xóm Tân Sinh, xã Thống Nhất đã có người sinh sống. Chủ yếu là bộ đội giải ngũ hoặc những người dưới xuôi lên khai hoang. Năm 1986, thị xã Hòa Bình đã quy hoạch nghĩa địa nhân dân ngay tại khu đồi đất của xóm. Lúc này nhà ở và vườn của 39 hộ ở dưới đã “ôm” trọn nghĩa trang. Càng ngày mộ càng “mọc” lên nhiều và đang dần chiếm đất của những người đang sống.
“Đong” từng ngụm nước
Nghĩa địa ở trên, nhà dân ở dưới
hứng trọn nguồn nước ô nhiễm.
DiaOcOnline.vn - Theo Sài Gòn Giải Phóng