Thềm xưa

Cập nhật 02/06/2008 14:03

Thềm là nơi tiếp giáp giữa sân và nhà, giữa trong và ngoài, thậm chí là nơi chạm bước giữa đi và về. Thềm xưa, nghe thoảng mùi kỷ niệm. Lần theo từng nấc đá quen,...

Thềm là nơi tiếp giáp giữa sân và nhà, giữa trong và ngoài, thậm chí là nơi chạm bước giữa đi và về. Thềm xưa, nghe thoảng mùi kỷ niệm. Lần theo từng nấc đá quen, từng vuông gạch cũ, chọn ngồi trong một góc thật vắng lặng sẽ thấy chơi vơi những kỷ niệm ùa về…


Tôi thích đến quán vốn dĩ là thích, là muốn, là mong tránh xa cái không gian đô thị chật chội. Xa cái nơi mà mỗi sáng người người chen chút hít thở khí trời, tị nạnh từng mét vuông đường đi hay thậm chí sẵn sàng cú quó với nhau khi xảy ra một va chạm nhỏ.


Quán nằm khuất trong một con đường to to vừa đủ xa nhưng không lánh đời, bởi trong những bon chen thường nhật, tôi cũng là một phần của tranh chấp, bon chen, của xô bồ xô bộn.



Góc khuất của tôi là bên dưới những tán cây xanh um, men theo lùm tre quê quen thuộc là có thể yên vị bên dưới những chậu hoa tim tím hiền hoà. Trước đây, tôi cũng là một khách quen khi thềm xưa vẫn còn là “Cõi riêng”. Mà có hề chi cái tên, cái hồn “Thềm xưa” nay vẫn xanh cùng hoa lá.



Gọi một ly nước, uống một chỗ ngồi, cứ thế mà mặc cho lòng đi rong cùng hoa lá.



Hạ xưa mỏi gối chân mềm
Người xưa quên lối bên thềm ai trông
Ngó về ngõ tối mênh mông
Thềm xưa lạnh buốt, mùa đông chợt tìm
Hạ vàng chối bỏ trong tim
Cành xưa trụi lá im lìm xa xăm
 Hạ buồn xuôi mãi trong tâm
 Mùa thu mắt biếc long lanh gót hài



Là bài thơ Hạ Xưa của Thùy Linh bỏ sót trên mạng, tôi tìm được. Thấy thinh thích những dòng rỉ rả tâm sự này.


Trốn đấy, Thềm xưa ơi… nhưng kỳ thực vẫn nghe ngóng đời… !

Nguyễn Nhân - DiaOcOnline.vn