Một sớm kia thoáng nghe cơn gió lạnh, chợt nhận ra hình như đông đã về. Nhỏ bạn cùng phòng mỉm cười, Sài Gòn làm gì có đông chứ. Ừ nhỉ!
Không khí chớm lạnh của những ngày cuối năm nơi Sài thành làm nó nhớ da diết cái rét cầm cập của miền Trung. Đã bao mùa nó xa đông, xa cái lạnh cắt da cắt thịt mà có dạo nó ghét cay ghét đắng.
Chủ nhật. Khu nhà trọ vẫn còn ngái ngủ. Để cảm nhận trọn vẹn khí trời chiều lòng người này, nó vất vả lắm mới trèo lên cái gác nhỏ ọp ẹp mà không gây tiếng động. Mùi ẩm mốc bốc lên…nhưng vẫn không “đuổi” được nó.
Ô cửa sổ nhỏ chỉ đủ nhìn một thẻo trời xanh, chỉ đủ cho vài sợi nắng luồn qua mái tóc… Thế thôi, sao nó nghe cay cay sống mũi…để rồi đôi lần nó tự trách nhớ chi cho hoen cả mắt chứ.
Dẫu thế, vẫn xin cảm ơn một chút tình nơi gác nhỏ. Nơi nó nhận ra mình cũng có những phút giây chạnh lòng để mà yêu mà nhớ, để trở về thời bé thơ tựa như lá cỏ ngồi hát nghêu ngao “…nhiều khi bỗng như trẻ nhớ nhà, từ những phố kia tôi về…”, để cảm nhận dòng đời cứ thao thiết chảy, để nhận ra mình đang háo hức sống và khát khao được tỏ bày.
Nhiều đêm bước chân về gác nhỏ, chỉ để cảm nhận bước chân ai đó dỗi hờn trên lối về, lặng nghe lời thì thầm từ lòng phố… Bất chợt nhận ra một mảnh hồn của phố vẫn nằm đây.
Căn gác ọp ẹp - một góc nhỏ thân thương.
Ảnh: Theo Internet.
Cuối năm, trời Sài Gòn thường gợi cho người ta có gì đó nhớ nhớ thương thương, nhất đối với những người con xa quê. Từ ô cửa sổ đìu hiu, tầm mắt của nó luôn bị giới hạn bởi bức tường gạch với những chiếc lá cố vin vào tường. Sự cũ kỹ của nó càng gợi nhớ một điều gì đó rất thân thương, xa vắng.
Cuối năm, trời Sài Gòn thường sớm nắng chiều mưa. Mưa làm bức tường từ chỗ khô khốc bỗng thay màu đỏ rười rượi, mưa đứt đoạn chứ không dai dẳng như miền quê nhưng cũng đủ gợi nhớ bao điều…Hứng từng giọt mưa li ti ngoài khung cửa. Mưa hôn vào má nó. Nó cảm nhận mùa đông thật gần, thật gần…tựa hồ quanh đây.
Mưa như chắp cánh cho những giấc mơ của nó bay xa, bay xa…Để một sớm kia mở toang cửa sổ, thoáng thấy hơi lạnh còn đọng trên mé cửa, nó chợt reo lên: Đêm qua, đông về ngang phố
Hãy mở toang cửa sổ để cảm nhận hồn phố vẫn quanh đây.
Ảnh: Theo Internet.
Cứ thế gác nhỏ luôn mở rộng đón những bước chân thầm lặng của nó. Lặng thầm như chính tình yêu nó dành cho mùa đông, cho căn gác nhỏ. Vẫn biết tự bao giờ tình yêu ấy đã hóa thân trong lòng…
Ngọc Thao - DiaOcOnline.vn